09:02 | 02/12/2016

Có những ngày, sợ yêu hơn cả sợ cô đơn...

Tapchisaoviet - Đến ngày hôm nay, tôi chợt nhận ra trong trái tim vỡ nát tôi vẫn rất khao khát được yêu thương, được che chở, được ai đó quan tâm mỗi ngày,...

Nhưng còn lí trí tôi, tôi biết rằng tôi lười yêu, sợ yêu và không còn tin vào tình yêu nữa... Trời vào đông, thay vì đợi vòng tay của người ta để được ấp áp hơn thì tôi sẽ tự ôm lấy mình, mặc nhiều áo hơn thế là vẫn ấm như thường đấy thôi.

Những khi lễ tết, thay vì đợi chờ quà cáp rồi đi chơi với người ta, tôi sẽ tự tặng cho mình những món quà mà tôi biết chắc là bản thân mình thích, rồi về nhà cùng cha mẹ ăn bữa cơm gia đình, hay hẹn hò với mấy đứa bạn thân vui chơi một ngày bất chấp thời gian..

Những khi mệt mỏi ốm đau, thay gì mất thời gian than thở rồi nằm dài chờ người ta nào là mang thức ăn rồi thuốc, tôi sẽ tự lo cho mình, tự thân mua thuốc rồi dành tặng cho mình một ngày dài để ngủ, và chỉ đơn giản là ngủ..

Tôi lại một mình, sau những ngày tháng được một người nắm tay dìu bước. Cảm giác cũng lạ, khá chêng vênh và lạc lõng, nhưng có lẽ rằng "Tôi vẫn ổn"!

Thời gian trôi qua đã khá lâu mà mỗi khi ngồi nghĩ lại, tôi vẫn cứ nghĩ nó chỉ mới là ngày hôm qua nên đôi lúc tôi lại quên rằng giữa dòng đời này, tôi chỉ còn lại một mình..

Nhiều người nói với tôi rằng, hãy buông bỏ quá khứ và bước tiếp đi, chắc chắn rồi đâu đó trong cuộc đời này, sẽ có ai đó yêu thương tôi thật tâm, nắm chặt tay tôi và không bao giờ buông ra nữa. Tôi nhẹ cười khẽ nhắc hai từ "Yêu thương" ngụm cà phê đắng chát ở đầu môi..

Rồi rất nhiều thời gian sau tôi dành cho mình thời gian để suy nghĩ về điều đó, tôi đi qua nhiều nơi trãi qua rất nhiều chuyện và rồi...

Đến ngày hôm nay, tôi chợt nhận ra trong trái tim vỡ nát tôi vẫn rất khao khát được yêu thương, được che chở, được ai đó quan tâm mỗi ngày,... nhưng tròn lí trí tôi, tôi biết rằng tôi lười yêu, sợ yêu và không còn tin vào tình yêu nữa..

Mỗi ngày phải cố gồng mình mạnh mẽ đến vô tâm dường như là không quan tâm đến những ánh mắt hoài nghi, những cái lắc đầu không tin tưởng dành cho mình trong khi trái tim đau đến vỡ vụn...Từ những ngày tháng qua, lúc mà tôi phải một mình để chống chọi với mọi thứ. Mỗi ngày phải cố cười thật nhiều thật tươi để lấp liếm cho việc tối qua khóc sưng cả mắt, mỗi ngày đều phải suy nghĩ phải trả lời như thế nào những câu hỏi về người kia, về cuộc tình đã vỡ, mỗi ngày tôi phải cố gắng tìm cho mình thật nhiều việc để làm chỉ để lắp đi cái khoảng trống về thời gian mà người ta để lại, phải tự mình đứng trước gương dọa nạt rồi dỗ dành bản thân không được khóc khi mà những kí ức cứ ùa ạt lùa về...

Những khi bước ra đường một mình, nép mình vào một góc của quán với chiếc tai nghe, 1 bản nhạc vu vơ không chủ đề, uống một ngụm cà phê thơm lừng nhưng đắng chát, ngồi đó lặng nhìn mọi thứ bên ngoài vẫn cứ mãi hối hả, tôi chợt thấy rằng, một mình cũng tốt, chắc có thể tôi đang tự vỗ về mình thôi, nhưng tôi vẫn thấy tốt...

Một mình, sẽ không có những ngày buồn bực suy nghĩ tại sao người ta nhắn tin cho mình muộn hoặc là chẳng có nổi một tin nhắn...Một mình, tôi không phải lo lắng bao giờ người ta sẽ buông tay tôi, làm một việc gì đó tôi không cần phải đắn đo suy nghĩ việc đấy có làm người ta buồn giận gì không..

Một mình, chẳng cần phải mệt mỏi vì những ghen tuông hay cãi vã, khi vu vơ, ngoài mình người ta có tán tỉnh cô gái nào khác nữa không...

Và một mình, sẽ chẳng phải sợ khóc hay khổ đau, dở sống dở chết bởi những cuộc chia ly...

Trời vào đông, thay vì đợi vòng tay của người ta để được ấp áp hơn thì tôi sẽ tự ôm lấy mình, mặc nhiều áo hơn thế là vẫn ấm như thường đấy thôi. Những khi lễ tết, thay vì đợi chờ quà cáp rồi đi chơi với người ta, tôi sẽ tự tặng cho mình những món quà mà tôi biết chắc là bản thân mình thích, rồi về nhà cùng cha mẹ ăn bữa cơm gia đình, hay hẹn hò với mấy đứa bạn thân vui chơi một ngày bất chấp thời gian..

Những khi mệt mỏi ốm đau, thay gì mất thời gian than thở rồi nằm dài chờ người ta nào là mang thức ăn rồi thuốc, tôi sẽ tự lo cho mình, tự thân mua thuốc rồi dành tặng cho mình một ngày dài để ngủ, và chỉ đơn giản là ngủ..

Và cứ như thế, tôi học được cách tự lo cho bản thân mình, không còn cảm thấy chênh vênh hay lạc lõng giữa dòng đời này nữa, ừ thì tôi vẫn đứng dậy và bước đi đó chứ, chi là sẽ không có những yêu thương và cái gọi là mãi mãi gì đó nữa mà thôi...

Có thể rằng, quãng đường sắp tới, tôi sẽ vẫn lại thương, trái tim sẽ lại rung rinh trước một anh chàng nào đó, nhưng sẽ chỉ mãi là rung rinh thế thôi, sẽ không có mối quan hệ mới nào bắt đầu cả, vì tôi vẫn thích một mình thế này hơn và hơn nữa là vì tôi của hôm nay, ngày mai lười yêu, sợ yêu đến lạ....

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...