09:07 | 20/08/2015

Bát mì tôm của cha và nỗi niềm của con gái khi chưa kịp báo đáp công ơn

10

Tốt nghiệp trường Sư phạm xong và đi làm, tôi cầm tháng lương đầu tiên về nhà, muốn báo đáp công lao của bố vất vả bao năm qua, nhưng bố đã bỏ tôi mà đi mất rồi.

Tôi có một niềm yêu thích đặc biệt dành cho… mì, không phải là tôi thích ăn nhiều, mà là trong mì có những hương vị mà tôi không bao giờ nếm hết, những hương vị của hồi ức cuộc đời tôi.

Hồi còn nhỏ, khi nghe thấy người khác nói “Cơm đê” tôi liền hỏi bố: “Cơm đê” là cái gì hả bố?” Bố cười rồi nói với tôi: “Có nghĩa là bố sẽ đưa con đi ăn mì.” “Thật không ạ? Bao giờ đi ạ?” Bố nhìn cây lúa miến ngọt ngoài sân rồi nói: “bao giờ cây lúa cao đủ độ, bố sẽ đưa con đi”. Tôi vui mừng lắm, háo hức chờ đợi..。

Ngày ngày đều mong cây lúa ngoài sân mau lớn, loại lúa này sức tăng trưởng cao, giống như mía miền Nam, ăn rất ngọt và thơm. Đến ngày hôm đó, lúa chín, bố tôi cắt và bó lại một bó lớn, vác lên vai, nắm tay tôi rồi nói: “Nào, chúng ta đi, bố bán được bó lúa miến ngọt này xong, sẽ đưa con đi ăn mì!”. Tôi hăm hở cùng bố lên đường.

Hai bố con phải đi hơn 8 cây số mới đến được chợ để bán. Con đường nắng như đổ lửa, bố vác trên vai mười mấy cân lúa, tôi từng bước lẽo đẽo theo sau, được một lúc đã mệt thở không ra hơi rồi. Bố đặt bó lúa trên vai xuống, cõng tôi một đoạn đường, đi được một đoạn thì thả tôi xuống, bảo tôi đợi ở đây, bố quay lại lấy bó lúa kia. Tôi nhìn bố đi đi lại lại, lưng áo đẫm mồ hôi, vác hết bó lúa lại đến cõng tôi vô cùng mất công và vất vả. Nhưng lúc đó tôi ngây ngô trên lưng bố chỉ cảm thấy thoải mái vì không phải đi, một tay lau mồ hôi trên trán cho bố chỉ cảm thấy thích thú …

Không biết đã đi được bao xa, tôi chỉ thấy thời gian sao trôi chậm quá, nhưng dù sao cũng đã tới nơi. Lúa miến ngọt 3 xu/cây, rất đông người mua, trẻ con cũng rất thích ăn, đòi bố mẹ mua lúa miến ngọt. Bó lúa vơi dần đi, túi tiền của bố cũng dần nhiều hơn, chẳng mấy chốc bó lúa miến ngọt đã hết sạch. Bố vui mừng nói:“Nào, đi ăn mì thôi!!”

Bước vào trong quán ăn đông ních người. Bố chọn cho con một chỗ ngồi, trả 5 hào rưỡi gọi một bát mì cho con, bố cười vui nói: “Bố không đói, bố sẽ trông cho con ăn, ăn no vào nhé!” Tôi gật đầu, bát mì trắng muốt, nước dùng sóng sánh, trứng gà đỏ ươm, điểm xuyết hẹ xanh, vô cùng hấp dẫn, thực sự là mỹ vị của thời đó. Tôi ngấu nghiến ăn bát mì, no căng bụng, ngẩng lên nhìn bố ngồi đối diện, bố chỉ cười và nhìn tôi ăn, trên mặt bố lộ rõ vẻ hạnh phúc và mãn nguyện.“Bố ơi, con ăn no rồi ạ!” “Ăn hết đi con, đừng để thừa lại”. Tôi lắc lắc đầu ý rằng con không ăn được nữa. Bố bưng bát mì còn lại mấy sợi lên và ăn nốt, húp sạch cả nước. Tôi nhìn bố lúc đó, trong lòng hiểu được chuyện, liền nói với bố: “Bố ơi, sau này con lớn sẽ kiếm được nhiều tiền, mua thật nhiều bát mì cho bố ăn!” Bố cười giòn tan vui lắm, xoa xoa đầu tôi. Sau đó bố lại cõng tôi một mạch 8 cây số từ chợ về nhà, tôi ‘cơm no rượu say’ ngủ trên lưng bố không biết gì, chỉ biết khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường ở nhà, ra ngoài thấy bố đang cười và vẫy vẫy tôi.

Tốt nghiệp trường Sư phạm xong và đi làm, tôi cầm tháng lương đầu tiên về nhà, muốn báo đáp công lao của bố vất vả bao năm qua, nhưng bố đã bỏ tôi mà đi mất rồi. Lời hứa “sẽ mua cho bố thật nhiều bát mì” năm đó đã mãi mãi không thể thực hiện được. Không biết là vì kỉ niệm hay lời hứa năm ấy thúc giục mà tôi lấy xe đạp đạp tới quán mì đó. Quán mì trông đã đẹp đẽ sang trọng hơn nhiều so với ngày xưa.

Tôi gọi một bát mì, ngồi ở chỗ cũ, nhưng chỉ ăn được vài miếng lại buông đũa xuống, vì không còn cảm giác thích thú và ngon miệng như lần đầu bước vào đây, cũng không có cảm giác hạnh phúc ấm áp năm đó nữa… những hồi ức trong tôi tràn về, nước mắt lã chã rơi, trong lòng toàn là đắng chát… trước mắt lại là hình ảnh của bố tôi năm đó: dưới cái nắng gắt, bố vác trên vai bó lúa miến ngọt, nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc. Bố cõng tôi trên lưng, mồ hôi lóng lánh trên trán và cổ, luôn miệng nói: “Nóng đúng không, sắp tới nơi rồi con”…

Tấm lòng một người cha chỉ vì mong muốn của con gái, mà dầm mưa dãi nắng, tiền một đồng cũng không nỡ tiêu, bụng đói không dám ăn, để dành cho con, mong con khôn lớn. Thế mà bây giờ, chuyện thì thành nhưng người thì không còn, bố à! Bố đi rồi con làm sao báo đáp đây? Những vất vả cay đắng bố phải nếm trải, con sao nói cho bố hiểu được là con rất thương bố? Con không còn vui vẻ mãn nguyện như lúc được ăn bát mì đó nữa, mà là lòng đau quặn thắt bố ạ…

Sau khi kết hôn, sinh con, tôi cũng vẫn thích đưa con gái đi ăn ở quán mì đó, gọi một bát mì, ngồi đúng chỗ đó, thích ngồi đối diện ngắm con ăn, thậm chí là thích nhìn con ham ăn một chút, mẹ bỗng bật cười hạnh phúc. “Mẹ, sao mẹ không ăn ạ? Mẹ không thích ăn mì à?” – “À, mẹ thích nhìn con ăn hơn, nhìn miệng con ăn mẹ thấy rất vui” – “Mẹ à đợi con lớn, sẽ mua cho bố mẹ món mì ngon nhất thế giới!” Một câu nói ngây thơ của con khiến tim tôi nhói lên nhưng cũng tràn ngập niềm hạnh phúc ngọt ngào. Lúc này tôi mới thực sự hiểu được cảm giác của bố tôi năm ấy.

Chớp mắt đã hơn 20 năm qua đi, năm nay con gái cũng đã lấy chồng, và cũng sinh được một bé gái rất xinh xắn. Con gái biết tôi thích ăn mì nên rất hay mua mì cho tôi ăn. Một hôm con gái gọi điện cho tôi, nói rằng con muốn mở một quán mì, tôi lập tức ủng hộ. Sau vài tháng, quán của con khai trương, tôi thực sự rất vui. Trong lòng tôi thầm nói: “Bố à, lời hứa của con với bố đã thành hiện thực rồi, bố con mình sẽ thực sự được ăn rất nhiều mì. Bát mì đầy ắp tình yêu thương của bố ấy, con muốn được ăn trong suốt cuộc đời này…” Trong nước mắt nhạt nhoà, tôi lại nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của bố ngồi đối diện tôi năm ấy….





Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...