20:15 | 13/08/2017

Gần gũi chồng nhưng trong tôi chỉ xuất hiện hình ảnh tình cũ

Tapchisaoviet - Gặp tình cũ về ngày nào tôi cũng nghĩ, biết mình cần dừng ngay những suy nghĩ đó. Tôi cảm thấy thật khinh thường bản thân.

Tôi ngoài 30 tuổi, là quản lý khu vực cho một công ty nước ngoài với mức lương hơn 50 triệu/tháng. Tôi đã lập gia đình khi vừa tròn 25 và có 2 bé gái xinh xắn. Chồng tôi chỉ là một nhân viên bình thường với mức lương 7-8 triệu/tháng. Tôi lấy anh vì thấy anh là người đàn ông của gia đình, không nhậu nhẹt, rượu chè, trai gái, chỉ có công việc và gia đình. Cách đây một năm chúng tôi vừa mua căn hộ nên áp lực trả nợ ngân hàng khá lớn. Anh biết điều đó nên cũng ra sức làm thêm để hỗ trợ. Bé thứ 2 tôi chưa đầy 6 tháng và tôi vẫn đang nghỉ thai sản. Áp lực chăm con cộng với kinh tế (lương thai sản của bảo hiểm xã hội chi trả chưa bằng phân nửa mức lương của tôi) làm tôi stress nặng.

Anh vì gia đình đi làm từ sáng đến tối, tôi hiểu điều đó nhưng nó lại gián tiếp làm vợ chồng tôi xa nhau hơn. Cũng như những cặp vợ chồng khác, chúng tôi có những cãi vã, áp lực cơm áo gạo tiền. Mỗi tối anh đi làm về đều mệt mỏi ngủ sớm, sáng lại đi làm tiếp. Tôi nói với anh, mặc dù nhà cần tiền nhưng con cũng cần cha, muốn anh bớt ít thời gian lại dành cho con, tiền có thể từ từ kiếm được nhưng những mốc thời gian con lớn lên thì không thể quay trở lại. Anh nói tôi cái gì cũng muốn thì không được, anh đâu phải được nghỉ thai sản giống tôi mà ở nhà chăm con. Tôi biết anh thương con nhưng cũng rất ham kiếm tiền, kiếm được một đồng anh lại làm ngày làm đêm để kiếm thêm 10 đồng.

Có những lúc tôi muốn buông bỏ tất cả nhưng không nỡ, tất cả vì con. Nhiều đêm bé lớn sốt khóc, bé nhỏ khóc đòi bú, một mình tôi quay cuồng với 2 bé. Tôi quá mệt nên khóc tức tưởi, anh thì đi làm về mệt ngủ lăn quay. Tôi phải cố gắng suy nghĩ tích cực để không bị trầm cảm sau sinh vì biết bệnh này rất nguy hiểm. Tôi và anh đã không gần nhau từ khi tôi mang bầu bé thứ 2, đến nay năm rưỡi rồi. Thật sự tôi không còn ham muốn gì với anh, mỗi lần anh đụng vào người là tôi cảm thấy khó chịu, đẩy anh ra. Tôi biết có thể mình sai nhưng thật sự không thấy hứng thú vấn đề này nữa. Mọi chuyện càng phức tạp hơn khi cách đây một tuần tôi gặp lại bạn trai cũ. Anh là Hoa kiều đang sinh sống tại Mỹ, chúng tôi quen nhau khi còn là du học sinh ở Pháp. Vì khoảng cách địa lý nên chúng tôi dần dần xa nhau chứ thật ra chưa hề nói lời chia tay. Cứ khoảng 2-3 năm anh lại đến Việt Nam một lần.

Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là năm 2010 khi tôi vẫn chưa cưới chồng. Năm đó chúng tôi gặp xong anh lại về nước, cả hai cũng không hứa hẹn gì vì tôi thật sự không tin yêu xa sẽ có kết quả. Năm 2012 khi anh nghe tin tôi lấy chồng, anh lại quay về muốn gặp, lúc đấy tôi viện mọi lý do để không gặp vì nghĩ gặp nhau lúc đó cũng không để làm gì, chỉ làm mọi chuyện tệ hại hơn. Sau đó tôi biết được thông qua bạn thân là anh muốn về nước cầu hôn tôi, anh chưa bao giờ dám hứa hẹn gì với tôi vì từ khi ra trường anh muốn gây dựng đầy đủ sự nghiệp, có điều kiện về kinh tế thì mới dám nghĩ đến chuyện cưới vợ. Đối với anh khi lấy vợ thì phải đảm bảo lo được cho vợ con, đặc biệt là nếu cưới tôi và tôi qua Mỹ sống cùng anh.

Tất cả dự định của anh dang dở khi nghe tin tôi lấy chồng. Nghe anh bạn thân của anh kể lại là anh rất tuyệt vọng và khóc. Tôi vẫn luôn dành tình cảm cho anh nhưng từ khi lấy chồng đã xoá mọi liên lạc để tránh nhớ anh, suy nghĩ nhiều về anh. Tuy nhiên, hàng năm đến sinh nhật tôi, anh lúc nào cũng là người nhắn tin chúc mừng sinh nhật sớm nhất. Chúng tôi cũng chỉ dừng ở mức chào hỏi, xã giao như những người bạn. Năm 2014 anh lại đến Việt Nam nhưng không hề cho tôi biết, tôi chỉ biết qua bạn thân của anh, không biết vì sao tôi lại cảm thấy hụt hẫng.

Vừa rồi anh lại đến Việt Nam, lần này anh chủ động nhắn tin nói tôi biết và hẹn gặp. Chúng tôi không gặp riêng mà gặp với tất cả những người bạn khác nữa. Sau 7 năm anh vẫn như ngày nào, thậm chí đối với tôi còn có một sức hấp dẫn rất đặc biệt của một người đàn ông ngoài 35. Anh vẫn chưa có bạn gái, chúng tôi trò chuyện hỏi thăm nhau rất chừng mực nhưng tôi biết mình vẫn còn tình cảm dành cho anh và anh cũng vậy. Anh ngạc nhiên khi biết tôi đã có 2 con nhưng vẫn chúc mừng tôi. 2 ngày sau anh quay lại Mỹ và chúng tôi cũng không liên lạc gì nữa. Sau khi gặp anh về ngày nào tôi cũng nghĩ, biết mình cần phải dừng ngay những suy nghĩ đó, tôi không bao giờ muốn đánh đổi gia đình hiện tại vì tình cảm trai gái. Tôi đang cố gắng cho đó là sự say nắng nhất thời nhưng mỗi lần chồng ôm thì tôi lại chỉ nghĩ về anh. Tôi cảm thấy thật khinh thường bản thân mình. Tôi viết lên đây cũng định là sẽ có người cho tôi phụ nữ này nọ, tôi chấp nhận hết, chỉ hy vọng viết ra để giải toả bản thân, nghe mọi người chửi mà tỉnh lại trước tình cảm mù quáng này. Cám ơn mọi người đã dành thời gian đọc.

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...