12:42 | 16/08/2016

Nhật thực kết thúc, Mặt trăng và Mặt trời chia xa...

Tapchisaoviet - "Quả chanh non không chua thì chát, mối tình đầu không nát thì tan..."

Tôi và cậu ấy - bốn năm học chung lớp với nhau và hai năm yêu nhau. Trong suốt quãng thời gian hai đứa chưa chịu là gì của đối phương, cả tôi lẫn cậu ấy hệt như Mặt Trời và Mặt Trăng vậy, là hai thiên thể một có và một không. Tôi, từ sớm, đã nhận ra sự ấm áp và hiền dịu của cậu. Khác hẳn với những chàng trai cùng lứa, cậu rạng lên với đầy đủ ánh hào quang của một Mặt Trăng đúng nghĩa. Cậu luôn hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người, từ năng lực học tập, tính cách và một ngoại hình vừa đủ đẹp. Bọn con gái, lúc nào, cũng nhìn lén cậu bằng đôi mắt của những đứa tập tành thương thầm nhớ trộm một ai. Nhưng, tớ thì không! Tớ luôn giữ một khoảng cách nhất định giữa tớ và cậu, cho đến một ngày tớ nhận ra bức thành đó kiên cố đến mức chẳng một mũi khoang nào có thể đâm thủng chỗ gạch lâu năm kia. Tớ - cậu, Mặt Trời - Mặt Trăng và dường như khả năng "Mặt Trăng ôm Mặt Trời" là một tập hợp rỗng, vĩnh viễn...

Tớ không muốn nói chuyện với cậu bởi lẽ cậu luôn là người lăm le chực giành điểm số cao nhất toàn trường của tớ. Tớ không muốn nhìn cậu- dù chỉ một phút ngắn ngủi, vì tớ sợ tớ sẽ phải bị cậu "ăn" tim...!

Có một con bé ngu ngốc tự áp đặt cảm xúc của mình vào người khác, tự cho rằng người con trai kia cũng thích mình và rồi mùa Valentine ấy, nó bị từ chối thẳng thừng ở giữa một đám rất đông người lại qua. Nó khóc, không biết vì bị thương tổn ở tim hay ở mặt và tự nhủ lòng rằng chẳng bao giờ có lần thứ hai. Nó bắt đầu tập căm giận người con trai ấy cho đến lúc nó nhận ra rằng thật khó bởi lẽ nó yêu Anh mất rồi... Nó biết chứ, nó và Anh là hai đường thẳng song song với nhau chẳng thể có một điểm gặp gỡ nào nhưng như vậy thì thích hơn, nó có thể theo dõi Anh ở bờ bên kia của Hạnh Phúc mà không một lần dám ghé chân.

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm ấy, từ ngày Nhật Thực - Mặt Trăng ôm trọn Mặt Trời...

Cậu tặng tôi một hộp dâu tây đầy ấp vào ngày tôi đạt học sinh giỏi nhất toàn khối kèm theo đó là vài dòng chữ nhắn rất dễ thương: "Trở thành dấu chấm câu cho tớ nhé!" Và tôi đồng ý một cách rất chóng nhanh. Cậu ấy đúng nghĩa là một Mặt Trăng, rất hiền lành, nhẫn nại và ấm áp. Cậu luôn biết cách quan tâm, nhường nhịn và thương yêu tôi. Ở bên cạnh cậu, tôi có cảm giác mình tự dưng bé nhỏ đi rất nhiều lần và đương nhiên, bằng một siêu năng lực nào đó, bờ vai cùng tấm lưng kia luôn ra sức mặc định che chở cho tôi. Thứ cảm tình giữa chúng tôi không phải được tô bằng màu hồng, càng không phải được chà xát bằng màu đen mà nó được vẽ nên từ những nốt xanh dịu mát. Cậu luôn biết những rắc rối mà tôi gặp phải và cùng tôi vượt qua nó hoặc biến chúng trở thành thói quen, thành sự thường trên đời mà bất kì ai, khi đủ lớn, đều phải va vấp ít nhiều.

Tôi, đôi lúc, tưởng mình như một cô mèo quý tộc luôn được chủ- là cậu ấy- che chở, đã quen! Mối tình của chúng tôi trải qua gần hai năm mà chẳng một lời cãi vả, một lời than thở nhàm chán dầu cho tôi dần cảm nhận được rằng: Cậu không còn yêu tôi như xưa. Cậu bắt đầu quan tâm hóa đến những buổi học thêm ngoài giờ lên lớp, bắt đầu nói chuyện với những bạn khác giới nhiều hơn, ngoại trừ tôi... Từ một đứa bị động, tôi vươn lên để trở nên chủ động hơn, gắng sức. Và đã dến thời khắc, tôi biến thành dấu chấm kết bài cho cậu ấy, tôi cố nén tất thảy những con chữ, những dấu câu trên tôi để chúng không bị lọt thỏm ra bên ngoài. Nhưng dường như mọi việc là quá sức. Tôi luôn tìm cách làm chói mắt tình địch bằng sức mạnh của ánh sáng giữa trưa, hồn nhiên và vô tư đến mức làm chói cả mắt cậu ấy! Sự ấm áp của cậu bị những tia nắng gay gắt như tôi làm cho cháy bỏng, làm cho giọt lệ lưng tròng... Tôi chưa yêu ai bao giờ và cậu ấy là người đầu tiên trong tôi. Dần dà trong tim lẫn trong tiềm thức, lý trí mách bảo tôi phải giữ thật chặt cậu ấy nhưng tôi đi sai đường rồi. Một đứa chưa có kinh nghiệm tình trường yêu phải một đứa đầy đặn kinh nghiệm. Cái cậu ấy cần không phải là một dấu chấm câu non nớt, được đánh vội bởi một thứ mực lạ màu. Vô hình chung tôi biến thành dấu phẩy giữa dòng để những con chữ khác nối đuôi theo sau... Nhưng như vậy đã đủ đau đớn đâu?

"- D. không thật lòng khi đến với mày, H. ạ!

- Sao mày lại nói như thế?

- Tao biết một chuyện rất động trời mà D. đang cố gắng giấu giếm.

- Mày nói đi, làm ơn...

- Lời tỏ tình, chuyện tình cảm giữa mày với D. là một trò đùa. (kèm theo đó là một tấm ảnh chụp lại cuộc nói chuyện giữa cậu ấy và bọn bạn)"

Hai năm yêu nhau, hai năm tôi nỗ lực giữ cậu bên cạnh, hai năm cậu ấy hiền lành an bài trong tim tôi tan tóc bởi dòng tin nhắn: "Yes. Tao cua nó thành công rồi. Giữ đúng lời hứa, đứa nào bảo không được thì vào chung độ đi nhé!" Hóa ra tình yêu của tôi chi đáng mấy đồng bạc lẻ, hóa ra cậu ấy xem tôi như đống hàng secondhand bỏ chợ. Tôi chơi vơi giữa hai bên lở, bên bồi rồi lọt thỏm xuống dòng sông mà nước hình như là từ biển cả!

Nhật Thực - dầu đẹp đến mấy, cũng tới khắc kết thúc...! Mặt Trăng, sau bao lâu thử đến gần hơn với Mặt Trời, cũng tới khắc chán chường. Mặt Trời, sau bao nỗ lực níu giữ Mặt Trăng, cũng tới khắc hụt hơi vì quá mỏi mệt. Suy cho cùng tình yêu không phải được dựng nên để rồi bền vững từ mỗi một sự nỗ lực, một sự gắng sức của riêng ai. Bắt đầu là sự nỗ lực của chàng trai. Gần kết là sự cố gắng của cô gái. Và mối tình ấy kết thúc, đi vào dĩ vãng là bởi sự mòn mỏi của cả hai... u không ai đủ sâu để tình cảm đủ lâu cả. Tôi và cậu ấy cũng đã đến lúc không-còn là gì của-nhau...!

Tôi chấm dứt mối tình đầu ê chề, nhục nhã đó bằng chút niềm kiêu hãnh còn vương sót lại nơi tôi. Cậu ấy thì dần trở nên tệ hơn, tệ trong học tập, trong việc kiểm soát cân nặng và rồi đánh mất cả ngoại hình ưa nhìn ngày xưa. Có đôi lúc, trong đầu tôi ánh lên cái suy nghĩ: "Chắc cậu ấy thấy có lỗi với mình về chuyện xưa kia", "Chắc cậu ấy đang tự hối lỗi", và rồi hằng hà những "Chắc cậu ấy..." nữa. Và rồi cũng đến lúc tôi của hiện tại nhận ra rằng tôi của quá khứ đã quá manh nha trong suy nghĩ lẫn hành động. Tôi chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của cậu ấy để thử xem cậu đã bao lần hy sinh vì tôi. Quá khứ nông nỗi nhưng đáng yêu cố hữu cứ tràn về.

Hôm ấy, tôi diễn tập văn nghệ để thi đua trong trường thì bỗng dưng trời đổ cơn mưa, thật lớn. Bọn bạn tôi, ai cũng dự trù cho riêng họ cái ô hay cái áo mưa chỉ mỗi mình tôi là lơ đãng mà quên béng đi mất. Tôi thầm nghĩ chắc phải đội đầu mưa mà về. Nhưng xem ai kìa, là D.! Cậu ấy chạy vội đến đưa tôi chiếc ô trong veo màu trắng tinh khôi, sáng trong những lốm đốm nước. Nhìn cậu chẳng còn đâu cái vẻ chau chuốt, điển trai điệu đàng thường thấy nữa nhưng nét ga lăng và lãng tử vẫn ẩn dật đau đáu trong con người cao lớn của cậu. Tôi thấy vừa thương cho cậu vừa chút gì đó áy náy vì tự dưng làm phiền cậu mất rồi. Cậu bung ô lên rồi thỏ thẻ vào tai tôi: "Đi chung ô đi kẻo ướt" kèm theo là cái nháy mắt lãng tử vô cùng. Tôi hạnh phúc níu áo bước chân song song với cậu.

Yêu...!

Lúc buông lời cay đắng đòi chia tay, tôi đâu nhận ra trong quá khứ tôi cần cậu đến như vậy!

Sao cậu lại xuất hiện lúc chiều mưa ấy để giờ đây tim tôi lại một lần nữa rối bời những xúc cảm không tên?

Sao cậu lại nhường phần ô của cậu cho tôi để bờ vai bên kia cậu bời bời những giọt nước lạnh buốt?

Sao cậu lại luồng cái tay ấm áp ấy vào sau gáy của tôi để hơi ấm thân thuộc đến nỗi tôi chẳng muốn rời?

Sao cậu lại cho tay tôi vào hai bên má của cậu để giờ đây, tôi lại vẫn cứ muốn chạm đến mỏi mòn, chạm đến không thôi?

Sao cậu lại không thật lòng khi đến với tôi để lúc tôi bảo cậu đi đi cậu lại đi thật?

Sao cậu không biết rằng nỗi nhớ niềm thương của tôi bao lâu nay vẫn riêng dành cho một người, là cậu?

Sao cậu...?

Tình đầu là sau bao cái dấu chân của thời gian, ta vẫn thường luôn nhớ nhung quay quắt mớ kỷ niệm ngô nghê của một thời đầu tiên yêu và dành riêng cho nó một góc trú ấn đẹp trong tâm hồn. Quãng thanh xuân ấy, có một người yêu một người dến mê mẩn nhưng rồi thứ tình cảm ấy chưa đủ trưởng thành, chưa đủ lao lớn để vượt qua cái bản tính trẻ con non nớt của người còn lại. Chẳng may, người còn lại ấy yêu chậm quá để đến lúc mọi việc vượt quá giới hạn mới bắt đầu tập tành bảo vệ, níu kéo. Đúng, tình yêu của họ không sai! Chỉ là yêu không cùng thời diểm. Ngày, người yêu chậm tặng socola cho người yêu nhanh không phải là vì tình yêu mà là vì mến, vì thích và vì thiếu mà thôi...!

Đã đến lúc, tôi phải tự túc, tự lập và trưởng thành hơn. Đã đến lúc, tôi phải tập làm quen với những cơn mưa đầu mùa, dẫu có làm ướt áo hay run đôi vai gầy. Thanh xuân của tôi nhờ có cậu mà trở nên đủ đầy, mà trở nên ấm áp. Một lời cảm ơn rất thật tặng cho riêng cậu, dầu cho cậu đã bắt tôi phải nếm cái đắng của tình đầu để tôi biết rằng củ cải đắng vẫn còn ngon chán đi được!

Hân Võ

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...