21:22 | 01/08/2016

Quá khứ chưa một lần buông tay

Tapchisaoviet - Khi niềm tin như một chiếc cốc pha lê rơi vỡ tan tành trên nền nhà, là một mối quan hệ đang lành lặn tự bong tróc, một nhân duyên đứt gãy như bao mối tình chóng vánh khác…

Mạch cảm xúc chưa bao giờ đứt quãng kể từ ngày anh đi. Nhịp đập nơi ngực trái vẫn âm ỉ, vẫn hoài níu lấy một hình dung xưa cũ. Sài Gòn nơi anh sống có bảo với anh rằng em đang nhớ anh?

Một năm gắn bó cùng nhau, em đã đặt cược tất cả niềm tin và hi vọng của mình vào anh, chưa một giây phút nào đôi bàn tay này muốn rời khỏi tay anh. Anh biết hết tất cả những gì anh đối với em, biết rằng từng ngày qua anh đang làm đau trái tim của cô gái yêu anh rất nhiều, nhưng chưa một lần đặt sự nghiêm túc vào mối quan hệ của hai chúng ta.

Tình đầu của em bắt đầu vào năm mười bảy tuổi. Em đã từng nghe được ở đâu đó, rằng chàng trai bên cạnh bạn năm mười bảy tuổi, sẽ không thể cùng bạn đi đến suốt cuộc đời. Thế nhưng, “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù đã từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa…”.

Mười bảy tuổi, thanh xuân của em lẽ ra phải đón nhận những điều đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Nhưng đi qua tất cả, em dừng lại nơi có anh. Một người vì quá khứ mà dày vò oán trách, chẳng chịu rẽ riêng một con đường thẳng tấp mà đi. Anh cứ loay hoay trong nỗi nhớ, sống vì nó, hi vọng bao nhiêu cũng dành cho nó. Em cố gắng bao nhiêu anh không hề biết, quan tâm đến chừng nào anh chẳng đoái hoài. Mười bảy tuổi, một cô gái đầy chểnh mảng và lắm các mối quan hệ, em đã quyết định từ bỏ tất cả để đến bên anh. Một tình yêu không chút mảy may rằng mình có được yêu thương hay không, và tương lai ra làm sao em cũng không nghĩ tới. Ngày yêu anh bầu trời xanh một màu xanh rất khác.

Em và anh của những năm tháng đó tuyệt vời lắm, mạnh mẽ lắm anh biết không?

Và… Chúng ta đã nhẹ nhõm chia tay nhau như thế nào anh biết không?

Là khi niềm tin như một chiếc cốc pha lê rơi vỡ tan tành trên nền nhà, là một mối quan hệ đang lành lặn tự bong tróc, một nhân duyên đứt gãy như bao mối tình chóng vánh khác… Chúng ta bằng lòng đặt dấu chấm hết, cuộc tình như thế có lẽ đã đủ làm vừa lòng nhau.

Nhưng tình cảm là thứ đáng ghét và đầy mệt mỏi. Đường tình bao nhiêu ngả, nhưng sao rẽ lối nào em cũng thấy bóng anh ? Anh biết không, ngay khi anh yêu người mới, ngay khi bên em có rất nhiều sự chọn lựa, em vẫn đoái hoài một tình yêu xưa cũ. Người ta vẫn nói, đời người con gái toàn tâm toàn ý yêu một người là khổ, nhưng nỗi khổ của em sao vẫn hoài văng vẳng những tiếng nấc nghẹn ngào, đến mãi về sau em cũng không còn vững tin để bắt đầu đi bên ai.

Em nghĩ có lẽ mình đã trải qua thứ tình yêu tốt đẹp nhất trên đời này, cho dù đoạn tình cảm ấy ngắn ngủi đến như thế, thì em cũng đã từng hạnh phúc. Trong cuộc đời này, từ nay về sau, cho đến hết phần đời còn lại, em không không nghĩ mình có thể vui vẻ như thế khi ở bên bất kì một người nào, khác anh. Cho dù đôi lúc em gặp được một người khiến trái tim mình rung động, tình yêu đó cũng không bao giờ được như lúc em ở bên anh, cũng không còn can đảm bất chấp tất cả để yêu một người như thế.

Em rồi sẽ ổn, sẽ quên đi giọng nói, quên đi mùi hương, quên đi cảm giác anh ôm em trong lòng và hôn em…nhưng đời này yêu một người, chúng ta sẽ mãi chẳng bao giờ quên được những cảm giác mà người đó đã từng mang lại. Còn bao nhiêu điều chưa nói, suốt đời này, có lẽ cũng chỉ đành để lại trong tim mà thôi...

Cả thành phố đã ngủ yên, chỉ lòng người còn thao thức. Tình đầu đã qua đời, nhưng nỗi nhớ vẫn chưa một lần buông tay. Tình yêu đầu tiên, người yêu đầu tiên luôn là những ký ức tuyệt vời nhất.

Hà Phương

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...