12:30 | 18/08/2016

Hai chữ thương nhớ - một chữ chờ

Tapchisaoviet - Đã nhiều lần em tự hỏi mình rằng, em có sai khi em chọn thích anh? Em có quá ngu ngốc khi cố níu giữ những gì rất khó thuộc về mình? Em có quá cố chấp khi chờ đợi một điều gì đó quá xa vời?

Anh xuất hiện trong cuộc đời em nhẹ nhàng như một cơn gió, thoáng chút se lạnh của mùa đông, thoáng chút ấm áp của mùa xuân, thêm chút nóng bỏng, nồng nhiệt của mùa hè và có chút vướng vấn đâu đó của mùa thu dịu dàng… Em có thể khái quát nó bằng một cuốn nhật kí của những mùa yêu thương được không anh?

Mùa đông, 2014.

Nắng nhạt,

Sân trường vắng,

Em và anh…

Em, một con nhỏ ngô nghê mới bước chân vào lớp 10.

Anh, đàn anh khóa trên lớp 12 chững chạc.

Biết anh trong một lần tình cờ của buổi sáng mùa đông se se lạnh. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là 1 cool boy chính hiệu, đẹp trai và … trong em bắt đầu tồn tại một cảm xúc kì lạ. Sao vậy ta, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, tim mình loạn nhịp mất rồi.

Thích anh từ cái nhìn đầu tiên ư?

Ừ cũng có thể nói là vậy.

Nhưng mình là ai? Một đứa rụt rè, không dám bắt chuyện với anh thì làm gì nghĩ được nhiều chuyện xa xôi chứ.

Chỉ biết cười nhẹ và lắc đầu về những suy nghĩ viễn vông của mình.

Nắng vẫn nhạt,

Trời vẫn se lạnh,

Và không biết tự bao giờ em dần có thói quen…lặng nhìn anh từ phía sau…

Mùa xuân, 2015.

Nắng ấm áp,

Trời trong xanh,

Trong phòng chờ của trường,

Mình lại gặp nhau…

Không biết quy chụp hai cá thể khác nhau lại thành một và gọi là “mình” có được không nhỉ? Được chứ, nói vậy chỉ em biết thôi mà có ảnh hưởng tới ai đâu, cứ tạm gọi như vậy cho thân mật. Cũng có lí đấy chứ? Em tự mỉm cười và gật gù về câu trả lời ngốc nghếch của mình.

Hội thi ồn ã, náo nhiệt.

Ngồi ở phòng chờ mà cứ nhấp nhổm không yên, lo cho phần thi của em một mà trông ngóng được nhìn thấy anh trên sấn khấu mười. Đang đứng ngồi không yên, tâm hồn thì cứ như treo ngược cành cây, hồi hộp vô cùng, đột nhiên em nghe loáng thoáng bên tai “Ủa nhóm em mặc trang phục đi học à? Còn nhóm anh? Anh Có nhìn nhầm gì không ta?”

Là anh, đúng rồi không lẫn vào đâu được, là anh ấy đang hỏi mình, anh ấy đang đứng đối diện với mình, cảm giác như mọi thứ xung quanh như đang ngưng động lại vậy. Sau vài giây đứng hình, em lí nhí trả lời, không nhớ lúc đó mình đã nói những gì nữa, em chỉ nhớ được mỗi nụ cười của anh.

Anh có biết mỗi khi nhìn anh cười là tim em như đập chậm lại vài nhịp không?

Chắc anh không biết được đâu vì anh nhanh chóng rời đi sau đó mà. Với lại em lấy tư cách gì để bắt anh phải quan tâm đến cảm xúc của em chứ.

Anh ra sân khấu.

Bóng đèn follow theo mỗi bước chân của anh.

Và em… vẫn chỉ biết lặng nhìn anh từ phía sau…

Mùa hè, 2015.

Nắng vàng,

Trời oi bức,

Tại phòng học lớp 10K,

“Ơi mày cho tao sđt của ông * được không?” Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ bạn thân, cầu trời nó đừng vặn hỏi gì thêm, chứ nếu không là chẳng biết đường nào mà trả lời. “Được chớ”- nó trả lời và nở một nụ cười nham hiểm. Quỷ nhỏ này….

Về nhà, gửi ngay lời mời kết bạn cho anh trên zalo. Và anh đã đồng ý rồi kìa…

Em mừng cứ như vớ được vàng vậy, nhưng mở lời nói chuyện với anh làm sao đây. Khó quá thôi để từ từ rồi suy nghĩ cho cặn kẽ đã.

Chiều,

“Gửi kết bạn rồi im ru vậy hả?” Lại rơi vào tình trạng đơ toàn tập rồi. Anh ấy nhắn tin trước cho mình sao? Mình nên trả lời sao đây? Bối rối quá.

Ngập ngừng em nhập tin nhắn, rồi đến anh, đến em, … rồi mình cứ như vậy.

Nói chuyện phím, chọc giỡn nhau, tâm sự,…

Và em đã tự xác định được rằng Em đã thích anh … là thật đấy!

Trong thâm tâm em thực chỉ nghĩ rằng chúng mình cứ như vậy thôi cũng được, không cần là gì của nhau cả, một mối quan hệ không tên với em là đủ rồi, em sợ nếu nói ra em thích anh, chúng ta không còn như bây giờ được nữa… Em sợ.

Rồi em lên lớp 11, cũng đồng nghĩa với việc anh đã ra trường, anh phải thi ĐH, đậu ĐH, rồi anh vào SG, em giờ đây không còn được nhìn len lén anh trong những giờ ra chơi, không thể vô tình nhìn thấy anh chạy xe ngoài đường nữa và cũng không thể thường xuyên nhìn thấy nụ cười của anh nữa rồi. Anh đi mạnh giỏi nha, mình vẫn sẽ giữ liên lạc anh nhé!

Và em… em vẫn ở đây… vẫn chỉ biết lặng nhìn anh từ phía sau…

Đầu thu, 2015

Gió nhẹ,

Bầu trời đêm đầy sao,

Chiếc điện thoại và em,

Thời gian cứ vô tình trôi qua, mặc lòng người cứ băng khoăng mãi một nỗi niềm. Cũng chỉ là một câu hỏi mà không ai buồn giải đáp “NÊN NÓI RA HAY KHÔNG?”

Tích tắc.. tích tắc.. chiếc đồng hồ trên tường cứ gõ từng nhịp từng nhịp chậm rãi mà như thúc dục, lấy hết can đảm, cuối cùng thì em cũng đã thổ lộ lòng mình, anh cũng chỉ lặng im, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, thời gian sẽ là câu trả lời hữu ích nhất cho chúng ta.

Ngày lại ngày trôi qua, anh vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như con người anh vậy. Rồi chúng ta bắt đầu quen nhau… mà không nhớ rõ đó là khi nào.

Giờ đây chúng ta khác xưa rồi, em mơ màng định hình cho mối quan hệ Ừ thì là thích nhau chứ không phải là mình em đơn phương nữa.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật chúng ta sẽ không gặp nhau thường xuyên, không hẹn hò thường xuyên như bao người được. Nhưng mà anh à…

Em vẫn ở đây… vẫn lặng nhìn anh từ phía sau…

Cuối thu, 2015.

Nắng dịu,

Trời trong xanh,

Quán trà sữa yên tĩnh,

Anh và em…

Lần đầu tiên chính thức hẹn hò, em tự cho là vậy.

Chỉ là những câu chuyện bân quơ, những nụ cười e ấp, cảm giác đó trước giờ em chưa từng trải qua. Anh mang cho em niềm vui, cho em nhiều hy vọng về chuyện chúng mình.

Và vài lần gặp nhau nữa, em đã rất vui sướng khi nghe anh nói rằng chỉ cần nhìn thấy em nói chuyện, em uống nước, nhìn thấy em cười là anh vui rồi. Em tự hài lòng về bản thân vì ít nhât đã làm được điều gì đó khiến anh vui. Trái tim em, con người em, đơn giản lắm chỉ cần bình yên như vậy là đủ.

Anh lại đi, em không thể trách anh được, anh giữ sức khỏe nhé!

Và em… em vẫn ở đây… vẫn lặng nhìn anh từ phía sau. Em nhớ anh.

Mùa đông, 2015.

Nắng yếu ớt,

Trời lạnh buốt,

Một năm em biết anh rồi, kể từ cái ngày lần đầu tiên gặp anh dưới sân trường đấy anh à.

Chúng mình vẫn cứ như vậy, vẫn những lời ngọt ngào qua tin nhắn, dù vậy em cảm thấy mình hạnh phúc lắm. Đông này em không lạnh đâu vì em có anh rồi mà. Một mùa đông trôi qua thật yên bình.

Em nhớ anh nhiều.

Mùa xuân, 2016.

Mưa xuân nhè nhẹ, lất phất bay.

Pha chút nắng vàng,

Ấm áp, đẹp đẽ,

Tiết trời như mơ, em và anh.

Anh có nhớ chúng mình đã bao lâu không gặp nhau rồi không? Em sợ anh quên mất khuôn mặt của em đấy chàng trai à! Ba mẹ em khó tính, không cho ra ngoài nhiều, Tết anh về vậy mà vẫn chưa gặp nhau lần nào, em thấy mình có lỗi quá. Rồi mình cũng tình cờ gặp nhau à không phải gọi là sắp đặt có chủ đích ấy chứ, nhưng chỉ nhìn nhau được chút trong ít phút ngắn ngủi thôi, làm sao đủ để tả hết nỗi nhớ anh trong thời gian dài xa cách như vậy.

Xin lỗi anh nhé!

Những ngày sau đó, chúng mình lại trở về cuộc sống bình thường, em lại tiếp tục đến trường, anh lại vào SG, vẫn tiếp tục gửi nỗi nhớ vào những con chữ trên màn hình điện thoại, nhiều khi em cảm thấy có ảo quá không, em vẫn hoài nghi chuyện của chúng ta liệu có phải là sự thật. Em từng giận anh vì em quá ích kỉ, cứ tự trách bản thân mình không bằng người yêu cũ của anh, em biết rằng mình vô lí nhưng anh đã nhẹ nhàng giải thích cho em hiểu, em phát hiện ra em càng ngày càng thích anh nhiều hơn. Em trẻ con lắm đúng không anh? Và em đã thực sự tin… tin hết lòng vào chuyện tình cảm của chúng mình.

Anh chờ em nhé.

Mùa hè, 2016.

Nắng như cháy da cháy thịt,

Trời không một ngọn gió,

Cầm điện thoại trên tay mà mắt em rưng rưng, tay em run lên vì nấc nghẹn.

Chỉ đơn giản là vì chúng ta đã chia tay thật rồi. Quá bất ngờ.

“Chia tay”… À không phải thực ra chúng ta có chính thức bắt đầu bao giờ đâu mà có cái gọi là kết thúc rồi dẫn đến chia tay anh nhỉ?. “Thử nhưng không thể..”, “Hiểu”, “ một ngày nào đó”, “chờ đợi” … Một mớ bòng bong, hỗn độn, em chỉ biết thở dài ngán ngẩm…

Anh cho em hy vọng, rồi anh lấy đi cũng nhẹ nhàng như cách mà trước giờ anh đối xử với em vậy. Em không trách anh, em chỉ trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ để có thể giữ được anh. Ngược lại em phải cảm ơn anh vì đã cho em nhưng cảm xúc mà em chưa bao giờ trải qua. Em sẽ không quên ngày hôm đó, sẽ mãi không quên vì cảm giác đó trong em giờ vẫn còn như mới hôm qua vậy. Cảm ơn anh và cho phép em được đặt tên cho mối quan hệ này bằng hai chữ “tình đầu” nhé vì em muốn giữ lại chút kỉ niệm đẹp của chúng ta được không anh?

Đã nhiều lần em tự hỏi mình rằng, em có sai khi em chọn thích anh? Em có quá ngu ngốc khi cố níu giữ những gì rất khó thuộc về mình? Em có quá cố chấp khi chờ đợi một điều gì đó quá xa vời? Anh nói em lì đòn.. Ừ thì em lì lắm, cứng đầu lắm, hãy cứ để em thích anh như vậy nhé, chỉ âm thầm thôi. Anh từng nói thích có người ở phía sau lưng anh, khi ấy anh cảm thấy rất an toàn. Ừ thì em chấp nhận đứng sau và dõi theo, để bất cứ khi nào ngoảnh lại chúng ta vẫn luôn nhìn thấy nhau, để biết rằng luôn có người đứng đây và chờ đợi…

Chào anh, mối tình đầu của em!

Thả hồn mình vào cơn gió nhẹ của buổi chiều hè hoàng hôn…

Em vẫn ở đây… vẫn lặng nhìn anh từ phía sau. Em nhớ anh.

SKY.DT

Gửi phản hồi
Họ và tên *:
Nội dung *:
loading...